Lúc còn bé còn ngu, tôi thường nghĩ cuộc đời chỉ có 2 màu trắng và đen. Khi lớn lên rồi đỡ ngu đi một chút tôi biết thêm rằng cuộc đời có màu xám, cái gì tốt chưa hẳn đã không xấu, cái gì xấu chưa hẳn đã không tốt.
Tới khi bị người yêu bỏ, bạn bè quịt tiền, chủ nhà siết nợ tới đít, thì tôi lại tiếp tục nhận ra rằng thực ra méo có cái màu nào cả, cơ bản mọi thứ trên đời này đều định sẵn sẽ chống lại bạn.
Lại nói lúc còn bé chơi game, tôi thích nhất là các game RPG của Nhật, nơi người anh hùng được chọn cầm lấy cây kiếm thánh, tập hợp party đi đâm lòi phổi ma vương đem lại hòa bình cho thế giới. Lớn lên chơi game thế giới mở, thì lại học thêm một điều mình phải có trách nhiệm cho những gì đã làm, bắn vỡ sọ một thằng thương nhân thì phải chấp nhận họ hàng nó tới trả thù, đốt trụi một cái trại tế bần là kiểu gì cũng có cảnh sát tới gô cổ… mạng sống quý giá, con người mong manh và chúng ta méo có ai để dựa vào ngoài bản thân cả.
Chơi game nhập vai điều đầu tiên là đi giết nhân vật phản diện, những con người có tấm lòng bao la bác ái vãi cả nồi, đấng thần thánh luôn chờ cho bọn nhân vật chính luyện đủ cấp và tới giết chết mình. Chúng ta thường nói bọn ác là những kẻ được ưu đãi, với sức mạnh kinh hồn nhưng điều đó thực tế không phải, bởi vì khi đã luyện max cấp và full đồ, nhân vật chính có thể tự tin solo với trùm cuối bất cứ lúc nào nó thích.
Bạn thấy đấy thế giới trong game nó có một thứ gọi là là limit, nhân vật phản diện bị giới hạn bởi chính level của chúng, trong khi nhân vật chính thì không. Một con trùm có thể mạnh mẽ kinh hồn khi cách chúng ta 10 cấp, nhưng sau 5 giờ cày cuốc bục mặt, thì điều này lại xoay chuyển 180 độ và nó sẽ bị vã như con cái trong nhà.
Giống như khi tôi chơi FFX cách đây mười mấy năm, sau khi đã max 255 tất cả mọi thứ kể cả luck, từng nhát chém với Quick Hit 99999 sát thương vào mõm Sin, thì tôi tự hỏi thằng nào mới là kẻ yếu nhỉ? Thời gian và không gian không bị giới hạn trong game, đồng nghĩa bạn có thể làm tất cả những gì mình thích, lên cấp bất thứ gì mình muốn mà không lo “hết giờ”.
Ngoài đời thì không vậy, con người có quỹ thời gian có hạn, đi chơi, đi làm, đi đong gái hoặc đi thực hiện đam mê… nó cắn vào cái tổng thời gian “chơi” của bạn, trong lúc đó thì đám nhân vật phản diện cũng không đứng lại chờ chúng ta lên cấp đâu.
Trường học không chờ khi bạn ở lại lớp, công việc không đứng yên đợi bạn “lên cấp”, cuộc sống cũng không nhẹ nhàng khi con người ta già đi… cuộc đời giống như một nhân vật phản diện tối thượng, mà nó lên cấp theo từng ngày với tốc độ gấp 10 lần bạn. Chẳng có vật phẩm huyền thoại tăng chỉ số, cũng không có menu tiện dụng mà save/load, mọi thứ giờ mới đúng là kẻ yếu thách thức với kẻ mạnh.
Bạn không có party, cũng chẳng phải người được chọn, cày cục lên cấp trong quãng đường đời dài đẵng đẵng, chỉ để nhận ra mình luôn luôn đi sau nhân vật phản diện cuối cùng. Trong một trận đấu mà mọi thứ đều định sẵn thua cuộc, kể cả con người có giỏi tới mấy thì cũng chẳng thể chống lại chiêu cuối “thời gian”, vĩ nhân rồi cũng trở về với cát bụi, còn cuộc đời thì vẫn thế trôi đi, mặt trời không vì bạn mà dừng mọc.
Thế nên khi càng ngày càng có tuổi hơn, khi những tựa game bom tấn ra mắt càng lúc càng nhiều, tôi lại càng cảm thấy mình nhỏ bé với cuộc đời như thế nào. Game thủ đơn giản chỉ là một kẻ đang “chơi” một trò chơi dài, nơi chúng tìm cách vật lộn với kẻ thù cuối cùng trong suốt mấy chục năm, chỉ để biết rằng có lẽ mình đã thua ngay từ đầu.