Vài tuần trước khi mà bản demo của Diablo II: Resurrected ra mắt, chúng ta đã chứng kiến một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục, khi mà Blizzard từ chỗ bị chửi như mọi năm này qua tháng khác, thì bỗng nhiên trở thành đấng cứu thế với rất nhiều game thủ gạo cội.
Tất nhiên nếu so sánh với cái đống shiet trâu mà Blizzard tung ra trước đó như Warcraft III: Reforged, thì Diablo II: Resurrected cũng đáng để ngợi khen đấy. Nhưng mà nó có đáng để trông chờ với cày cuốc lại hay không, hay chỉ là trò tốn thời gian vô ích, phương pháp bào tiền đầy tinh vi từ Blizzard.
Hoài cổ cũng tốt nhưng nhàm lắm
Nếu như bạn đã chơi qua Diablo II: Resurrected hoặc xem mấy cái đánh giá trên mạng, thì điểm chung ở đây có thể gói gọn cụ nó trong một dòng đó là: “lối chơi như cũ với đồ họa cải tiến”. Thực vậy đấy Diablo II: Resurrected chả khác gì Diblo II mà chúng ta từng say mê cách đây gần 20 năm cả, vẫn từng đó nhân vật vẫn từng đó Arc và từng đó content quen thuộc.
Tất nhiên không thể phủ nhận sức hút của Diablo II: Resurrected rất lớn, nó đứng đầu số lượng người xem trên Twitch, đứng đầu các content của streamer lẫn youtuber thời điểm ra mắt, cũng như thổi lại làn sóng bàn tán về tựa game già chát khú đế Diablo II. Ở đây tôi không nói Diablo II: Resurrected không hấp dẫn, vì bản thân Diablo II tới giờ nãy vẫn sống khỏe, với số lượng người chơi đều đặn gắn bó lâu dài.
Nhưng mà vấn đề ở đây, đó là Diablo II: Resurrected có đáng để người chơi bỏ thời gian vào hay không. Vì nếu là một game thủ đã cày nát cái tựa game này, hẳn bạn cũng hiểu là nó tốn công sức thế nào, vì hoàn thành 5 Arc đầu tiên chỉ là món khai vị, chúng ta vẫn là phải tìm đường tới Hell, sau đó là một lòn các thể loại cày cuốc kiếm đồ nữa.
Runeword, đồ bộ, unique item, socket và RNG các chỉ số… đó là những thứ quan trọng nhất mà một người chơi Diablo II hướng tới, vì đừng có nói với Góc Hư Cấu ông nội nào chơi Diablo II: Resurrected vì cốt truyện hay cái gì đó tương tự nhé. Từ đây dẫn tới một vấn đề quan trọng, đó là game có gì để chúng ta phải bỏ thời gian mà chơi lại đây.
Bạn hãy tưởng tượng với một con game có tuổi đời 20 năm, đồng nghĩa là cộng đồng đã moi móc đến tận cùng những thứ gì có thể moi móc được. Tất cả các build lẫn cách lên đồ, runeword ra sao đều được đưa vào sách giáo khoa hết rồi, tôi thậm chí có thể nhắm mắt kể tên những cái bắt buộc phải có trong gần như 99% các loại build như: Infinity, Call to Arm, Enigma, Chains Of Honor, Grief hoặc Beast…
Điều này đồng nghĩa nếu là một cựu binh vào game, thì ngay từ Arc 1 bạn cũng thừa hiểu mình sẽ build theo hướng nào, cầm cái đồ gì và săn runeword nào cho tới Hell, nói thực là giống kiểu chưa chơi đã thấy chán rồi. Sự hứng thú vì hình ảnh có thể sẽ rất tốt, nhưng rồi vài chục tiếng sau đó mọi thứ vẫn sẽ y chang như cái Diablo II mà chúng ta đã cày nát bét hơn chục năm qua… cái đó sẽ là vấn đề đấy.
Diablo II “Resurrected’ chứ đâu phải Remake
Ở đây thay vì dụng cụm từ Remaster thì Blizzard thay nó bằng Resurrected cho nó vẻ ngầu, mặc dù về cơ bản nó cũng chẳng khác quái gì nhau, vì gần như 100% nội dung của Diablo II: Resurrected vẫn y như cũ, từ cách đánh, trang bị cho tới ti tỉ cái thứ linh tinh khác. Arc 4 vẫn chỉ có 3 quest, Merc vẫn từng đó con, đồ vẫn từng đó thứ và cái lịch trình của chúng ta vẫn y như vậy.
Tôi ban đầu khi chơi Diablo II: Resurrected cũng hào hứng lắm, nhưng sau khi đổi đủ tất cả các char bật cheat lên để hack skill, thì thực sự cũng chẳng còn cái gì để làm nữa, vì nói thật tôi không đủ kiên nhẫn để cày thêm 200 giờ đồng hồ cho con Trap Sin của mình. Nếu như Diablo II: Resurrected là một bản remake thì nó sẽ khác, mọi người sẽ có cái mà bàn luận đấy, nhưng mà bảo Blizzard làm cái điều đó thì đúng là chẳng khác gì bảo cá trê biết leo cây.
Dễ thấy là Diablo II: Resurrected hay bất kì game nào được chỉnh sửa về hình ảnh, đối tượng của chúng nhắm tới là các game thủ trung thành đã từng gắn bó với game, chứ nói thực ra với những game thủ chưa từng chơi qua Diablo II, thì cái lối chơi của nó giờ quá lỗi thời rồi, có hàng chục game khác hay hơn mà cũng đẹp hơn nhiều.
Nhưng có vẻ như Blizzard đã quen béng một thứ rất quan trọng, đó là Diablo II: Resurrected tới giờ vẫn là một game offline hoàn toàn như cách nó đã từng, vậy thì có cái gì để mà gắn bó? Nó khác với việc mở lại server WOW Vanilla vào 2019, vì đấy là game online mà mọi người còn có clan mà vào ôn cố tri tân với nhau, chứ giờ chẳng lẽ lại nói tạo room Diablo II: Resurrected xong đi Baal Runs cho hết ngày à, còn PvP thì có lẽ nên nghỉ khỏe luôn đi cho nhanh.
Một món mà ăn nhiều quá cũng nhàm, kiểu như tôi chơi Shin Megami Tensei III: Nocturne bản remaster ít ra còn có hứng thú, vì đã lâu quá rồi mình không chạm vào, chứ như Diablo II ngày nào cũng ở trong máy, thì mọi thứ thật là khác hẳn.
Mà thực tế nếu không phải là remake, thì bản thân Diablo II đã có hàng tá mod để người chơi trải nghiệm rồi, nói thẳng ra nó hơi phũ thì chính Diablo II: Resurrected cũng chẳng có đủ sức hấp dẫn cho lắm đâu. Tất nhiên xét theo một mặt nào đó thì game này vẫn sẽ hay với những người hoài cổ, hoặc ai đó muốn tìm cảm giác khác lạ với Diablo II, chứ còn tôi thì chắc chắn sẽ không cày lại mấy chục tiếng nội dung y xì đúc thứ mình đã từng chơi mấy chục năm trước đâu.
Có thể nhiều người cho rằng Diablo II: Resurrected thật sự là một món quà tốt đẹp từ Blizzard, nhưng theo tôi thì nó ra mắt quá muộn, nếu như Diablo II: Resurrected xuất hiện cách đây 5 năm trước thì mọi thứ sẽ khác, chứ hiện giờ cộng đồng của nó chưa chắc đã đủ mạnh để vực dậy nữa. Diablo II: Resurrected nói tóm lại là một trò chơi để bào tiền game thủ, tốn thời gian và có phần lừa đảo nhiều hơn là trải nghiệm tuổi trẻ.