So sánh với những siêu phẩm thời PlayStation 1, thì The Legend of Dragoon không thể nổi bằng Final Fantasy, Chrono Cross, Xenogears hay Suikoden… nhưng nó vẫn có một sức hấp dẫn khó tả.
Những gì The Legend of Dragoon đem lại là sự hoài niệm, không khí do nó tạo ra khác bất kì game nhập vai nào mà bạn từng chơi trước đây, kể cả cốt truyện lẫn các tuyến nhân vật. Khó có thể nói The Legend of Dragoon là một game kết thúc có hậu, nhưng chính vì điều đó mới khiến nó trở nên đặc biệt.
Một câu chuyện buồn nhưng rất đẹp
Vào thời điểm ra mắt, The Legend of Dragoon chắc chắn không nổi tiếng bằng những siêu phẩm khác, đặc biệt là 2 phần Final Fantasy 7 và 8. Tuy vậy điều đó không ngăn cản nó trở thành một trong những game nhập vai hay nhất trên PSl, Góc hư cấu tôi còn nhớ nó được gọi là “Truyền Thuyết Rồng”, hơn nữa với độ dài lên tới 4 đĩa, thì rất ít tiệm game muốn mua cái game này về.
Đó là chưa kể hồi đó đĩa game PS1 ở Việt Nam toàn thuộc dạng đĩa chép nên chất lượng kém, mà không hiểu lý do vì sao The Legend of Dragoon rất hay bị lỗi. Có tới 4 lỗi lớn của game, có cái ngay ở đĩa 1 và nặng nhất ở đĩa 4 khi bay lên mặt trăng, nó có thể khiến cho game bị đứng vĩnh viễn tới mất save, thế nên số lượng game thủ biết tới The Legend of Dragoon tại Việt Nam tương đối ít vào thời điểm đó.
Cái khiến cho The Legend of Dragoon khác biệt với toàn bộ game nhập vai theo lượt thời đó, chính là hệ thống chiến đấu mà tôi hay gọi là “luyện skill” của nó. Mỗi nhân vật trong The Legend of Dragoon sử dụng một hệ thống gọi là Additions, người chơi phải canh nhấn nút khi vòng xanh xuất hiện trên màn hình, mỗi nút như vậy kết hợp với nhau tạo thành một đòn đánh hoàn chỉnh, nếu nhấn hụt thì coi như đòn đánh đó không thể thực hiện được.
Càng về sau các chiêu Additions càng nhiều nút và phức tạp, bù lại nhân vật sẽ nhảy nhót và thi triển combo vô cùng đã mắt. Nếu so sánh một chút thì nó khá giống Xenogears, nhưng về độ đẹp mắt thì The Legend of Dragoon làm tốt hơn nhiều, hơn nữa số lượng nhân vật đa dạng và mỗi người đều có Addition khác biệt, càng làm game trở nên độc nhất vô nhị.
Tất nhiên nếu xét khắt khe hơn một chút, thì cơ chế chiến đấu trong The Legend of Dragoon khá đơn điệu, Addition chiếm tới 70% đòn tấn công, 2 cái còn lại là sử dụng phép từ item và hóa rồng. Nhân vật lên cấp tự động cũng không có sự tùy biến nhiều, đánh đấm cơ bản toàn dùng Addition, đó cũng là lý do khiến chiều sâu game không thể bằng Final Fantasy.
Nhưng tôi sẽ không nói nhiều về mấy thứ gameplay của một tựa game đã hơn 20 tuổi, thứ khiến The Legend of Dragoon thật đặc biệt đối với tôi, đó là cách nó tạo ra không khí buồn man mác suốt cả game. Gần như tất cả nhân vật đều có một người để họ bảo vệ và hi sinh, với Dart là Shana, Rose là người tình Zieg, Lavitz trung thành với đức vua của mình hay Haschel là người con gái đã thất lạc…
Xuyên suốt game chúng ta sẽ thấy rất nhiều trường đoạn bị kịch, nơi những người thân yêu của các nhân vật chính chết đi vì nhiều lý do khác nhau. Một điều nữa các con boss trong game phần nào đó đều không phải hoàn toàn xấu xa, mỗi người đều có một mục đích hay ước mơ của riêng mình, sử dụng mọi thứ để đạt được nó.
Tôi đã từng rất căm thù một con boss ở đĩa 2 có tên là Lenus, vì khi đó ả ta mạnh một cách khủng khiếp, skill toàn AOE một phát cả nửa bình toàn party. Nhưng khi về sau biết Lenus cũng chỉ bị Lloyd lợi dụng, cô ta đơn giản chỉ là si tình mà thôi, chứ không hẳn là người xấu hoàn toàn.
Hầu hết các nhân vật phản diện trong The Legend of Dragoon (trừ trùm cuối Melbu Frahma), đều giống như 2 mặt của đồng xu, bọn họ có nhân tính tốt và xấu tùy thuộc cách nhìn. Mặc dù cốt truyện của game khá trực quan theo kiểu anh hùng cứu thế giới, nhưng khi tiếp xúc và nói chuyện với các nhân vật như vậy, bạn sẽ thấy The Legend of Dragoon vô cùng đa dạng và mang chất “người” hơn rất nhiều.
Điều làm tôi thích nhất ở game này, là các đoạn cắt cảnh in-game (không phải phim) đặc sắc của nó. Vào cái thời đồ họa PS1, thì trừ các đoạn phim cắt cảnh ra, thì những nhân vật trong game thường chỉ là mấy cái model cứng đờ, biết cử động tứ chi còn mặt thì hoàn toàn vô hồn, kể cả là FF8 được mệnh danh là đẹp nhất thời đó.
The Legend of Dragoon thì không như vậy, mỗi đoạn cắt cảnh bạn sẽ thấy biểu cảm trên gương mặt các nhân vật rất rõ ràng, đặc biệt là trong các trường đoạn bi kịch càng làm tôn lên cái chất của game. Đây là một điều đặc biệt là có lẽ chỉ The Legend of Dragoon làm được trong thời đó, cũng chính là lý do tại sao tôi say mê nó tới vậy.
Và một tựa game hay mà không nhắc tới âm nhạc thì đúng là thiếu sót, bài hát chủ đề và các bản soundtrack của The Legend of Dragoon thực sự tuyệt đỉnh, nếu so sánh khắt khe có lẽ nó chỉ thua Chrono Cross, còn đâu ngang hàng với bất kì siêu phẩm nào trên PS1 khi đó.
Từ bài hát mở đầu cho tới các bản nhạc trong game, chúng đều mang giai điệu da diết và có phần khắc khoải, tạo ra cảm giác khác khoải và đôi chút buồn suốt trong quá trình chơi. Cần phải nói không khí trong game được thiết kế theo kiểu fantasy, nên phong cách này phù hợp tuyệt vời.
The Legend of Dragoon không phải là một game nói nhiều về tình yêu, thực tế nó cũng không phải xoay quanh độc một nhân vật chính, mà giống như một cuốn sách đa chiều, nơi con người đối xử với nhau bằng đủ mọi loại cảm xúc trên đời. Đó là lý do kể cả khi các kết của mặc dù theo kiểu truyền thống, các anh hùng trở về sống hạnh phúc, nhưng vẫn tạo ra cho người cái gì đó thiếu thiếu không trọn vẹn.
Đã hơn 20 năm kể từ khi Legend of Dragoon ra mắt, nhưng đối với Góc hư cấu thì đây vẫn là tựa game mà tôi nhớ nhất, không chỉ tôi mà nó cũng chiếm một cảm tình đặc biệt đối với cả một thế hệ game thủ, nói về Legend of Dragoon là nói về những hoài niệm của một thời tuổi trẻ không bao giờ quay trở lại.
Làm lại hay không làm lại
Gần đây khi xu hướng remake các tựa game nổi tiếng liên tục xuất hiện, thì nhiều game thủ già cũng mong muốn những siêu phẩm một thời của họ có cơ hội, một trong số đó là Legend of Dragoon – nhưng riêng Góc hư cấu tôi thì biết, điều này gần như bằng con số không.
Đầu tiên cứ phải nói vấn đề trực quan nhất, đó là remake xong có ra tiền không, với game nào thì chưa bàn nhưng riêng Legend of Dragoon, thì cứ thẳng thắn nói một câu rất phũ là khả năng cao sẽ không có lời đâu.
Lý do rất đơn giản, đó là ở thời điểm ra mắt nó đã không phải dạng nổi tiếng nhất, theo thời gian số lượng người chơi biết tới Legend of Dragoon cũng ít hơn nhiều. Thà bảo rằng remake Final Fantasy, Chrono Trigger hay Suikoden nó còn khả thi hơn nhiều, vả lại nếu hỏi Góc hư cấu thì tôi cũng muốn Chrono Cross được remake hơn.
Lý do thứ hai liên quan đến chuyên môn hơn, đó là remake các game nhập vai dạng này cần rất nhiều công sức. Không phải mấy game hành động một đĩa như Resident Evil, các game JRPG kiểu cũ rất dài và phức tạp, thời gian lẫn công sức bỏ ra phải là gấp nhiều lần mà lợi ích thu về thì còn phải tính.
Nói đơn giản nhất là Final Fantasy VII Remake vừa xong, tốn không biết bao nhiêu thời gian cho cái dự án này, chỉ để ra được hết cái đĩa một và part 2 còn không biết tới bao giờ mới có thể xuất hiện.
Nếu theo cái tốc độ như vậy, thì để đủ 4 đĩa như phần chơi gốc, chắc cũng phải 5 tới 6 năm nữa là ít nhất, chưa kể các side-story hay DLC đi kèm nữa. Một game kinh điển như FFVII còn như vậy, nữa là Legend of Dragoon.
Vả lại remake thì sẽ phải thay đổi rất nhiều trong lối chơi, mà Legend of Dragoon vốn đã có kiểu đánh rất đặc biệt rồi, nên nếu sửa đổi lại sẽ cần phải tính toán rất nhiều. Với lại phải làm sao để giữ lại cái chất của chiến thuật theo lượt, chứ thành cái kiểu hành động như Final Fantasy 7 Remake vừa rồi, thì tôi hoàn toàn không thích một chút nào.
Đó là còn chưa kể tới cốt truyện của game nữa, tất nhiên tôi cũng rất muốn thấy các nhân vật bất hạnh trong game như Lloyd, Claire hay Lavitz… có được kết cục tốt hơn, nhưng tôi cũng sợ một thằng cha đạo diễn chết toi mang xu hướng “đổi mới” nào đó sẽ phá nát cái game này luôn. Thành ra như một ai đó đã nói, hãy để kỷ niệm ngủ yên để nó mãi mãi đẹp đẽ khi như lần cuối bạn nghĩ về.
Legend of Dragoon có thể không phải một tựa game nổi tiếng toàn cầu, nhưng đối với tôi thì đây vẫn là kí ức đẹp đẽ nhất của tuổi thơ, tôi vẫn luôn giữ các bản nhạc của nó trong máy, để lâu lâu mở lại chìm vào trong những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi trẻ.